Nếu bạn từng có một tuổi thơ dữ dội với bộ truyện Cương Thị Tiên Sinh (Mr. Vampires) của Lâm Chánh Anh, chắc hẳn bạn sẽ không thể quên được nhân vật Tiểu Cương Thi vô cùng đáng yêu và vô hại. Không giống như những thây ma to lớn cực kỳ đáng sợ, thây ma nhỏ tuổi
Cô Vợ Nhí Đáng Yêu Chương 12: Nhóc, anh yêu em! Thiện cứ đi tới đi lui trong nhà, chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ. Bốn giờ. Con bé "vợ anh " với Minh Kỳ đi đâu? Không biết họ có chuyện gì không. Càng nghĩ anh càng lo, mà càng lo thì lại càng tức.
Từ màu sắc, kiểu dáng, chất liệu đều cần cân nhắc kĩ lưỡng. Bạn đang xem: Váy cô dâu trẻ em. 1. Đầm Phụ Dâu Cho Bé Gái Màu Xanh Ngọc Xinh Xắn. Màu xanh đang là xu hướng váy phù dâu hot nhất năm nay, không chỉ riêng với váy phù dâu người lớn mà đầm phù dâu cho bé gái
Diễn đàn truyện - Truyện sáng tác - Truyện dịch Trang chủ Diễn đàn > Truyện Sưu Tầm > Truyện Nước Ngoài > Ngôn Tình - Xuyên Không - Đô Thị > Phải Đọc: Nội Quy Khi Đăng Truyện Tại Box Sưu Tầm - Nơi Đăng Ký Truyện Sưu Tầm Dành Cho Member - Nơi Đăng Ký Sưu Tầm Truyện Tranh
Cô nàng khiến dân tình yêu mến bởi những hành động đáng yêu mỗi khi được fan tặng quà. Mới đây, đoạn video ghi lại phản ứng đáng yêu của Nam Em khi được người hâm mộ tặng quà khiến dân tình khen ngợi cô nàng hết mực. từng bị vợ cũ "tố" không quan tâm con
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Thông tin truyệnCô Vợ Nhí Đáng YêuTác giảĐánh giá từ 50 lượtTruyện Cô Vợ Nhí Đáng Yêu của tác giả Candy thuộc thể loại truyện teen, mang yếu tố nhẹ nhàng, thấm đậm tình cảm lứa tuổi mới Phong mới 18 tuổi là cô một bé ngây thơ hồn nhiên nhưng đã bị gia đình bắt lấy chồng nhưng người chồng lớn 10 tuổi đã có một người vợ và cậu con trai. Nàng không chấp nhận cuộc hôn nhân này vì nàng muốn học tiếp theo đuổi ước mơ của nàng sẽ làm gì và cuộc hôn nhân sẽ đi tới đâu? Mời các bạn theo dõi để biết kết thúc như thế nào. Danh sách chương Chương 1 Có chồng Chương 2 Đám cưới Chương 3 Tân hôn Chương 4 Điều kiện Chương 5 Thăm nhà Chương 6 Côn đồ Chương 7 Đối thoại Chương 8 Ghen Chương 9 Coffe kem Hoàng Phong Chương 10 Vượt rào Chương 11 Gặp ma Chương 12 Nhóc, anh yêu em! Chương 13 Ý đừng…ôm! Chương 14 Ngốc vẫn mãi là ngốc Chương 15 Một ngày em chợt hỏi Hạnh phúc là thứ chi? Anh mỉm cười khẽ nói Là có em bên đời
Nhỏ ngồi trước hiên nhà, vừa gặm đùi gà vừa…buồn. Nhỏ về đây đã hơn tuần rồi mà chẳng thấy tăm hơi Thiện đâu. May mà trước khi đi, nhỏ bảo Minh Kỳ gọi báo cho Thiện biết, dù gì thì nhỏ vẫn muốn được nghe anh giải thích. Vậy mà…Tệ quá! Chẳng lẽ trước giờ anh chỉ đùa với nhỏ thôi sao! Nghĩ đến đây, nhỏ buồn muốn rơi nước mắt!_Gâu…gâu…gâu…gâu!- Con chó mực bị cột ở gốc cây trứng cá gần đó sủa inh bị gì zạ?- Nhỏ hỏi khi bắt gặp ánh mắt nó say mê nhìn cái đùi gà trên tay mình- Muốn ăn ah?_Gâu…gâu…Định cho con mực cái đùi gà bởi nhỏ cũng chẳng muốn ăn nữa, buồn thế thì ăn gì cho ngon được. Nhưng tự dưng nghĩ đến việc Thiện là chủ của nó là nhỏ phát ghét. Huơ huơ cái đùi gà trước mặt con mực, nhỏ nói_Mơ đi nhóc! Kêu chủ mày xuống đây mà cho mày ăn! Hứ!Thế là nhỏ ngốn luôn nguyên cái đùi gà trước cặp mắt sầu thảm của con chó. Chả là hôm nay mẹ chồng nhỏ với nhóc Kỳ đi ăn giỗ rồi nên chẳng ai cho con mực ăn. Thấy nó đói nhỏ cũng tội lắm nhưng ai biểu nó là chó của Thiện làm gì. Thuở đời, ghét chủ thì ghét tớ cũng là chuyện quá!- Nhỏ xoa xoa bụng đứng Con mực nhìn nhỏ bằng ánh mắt hình viên đạn. Xem ra con chó này cũng khôn gì? Thấy ghét!- Nhỏ tưởng tượng nó là Thiện và cung chân đá một cho nhỏ, cọng dây xích bị đứt. Tức khí, con mực rượt nhỏ chạy vòng vòng quanh cái ao trước nhà. Trời, thường ngày nhỏ là chúa lười biếng, chạy một vòng sân trường mà còn mệt lên mệt xuống, vậy mà bây giờ, xem kìa, nhỏ chạy nãy giờ sơ sơ cũng bốn vòng ao rồi người ta! Cứu! Cứu!Nhỏ vừa chạy vừa la, chẳng để ý gì cả, nhỏ phóng thẳng lên ôm chặt một người vừa mới bước vào_Cứu!- Nhỏ vừa nói vừa mực vẫn sủa inh ỏi, nhưng giống như mừng ai đó hơn là đang tức nhỏ. Chừng một lát, tiếng sủa im bặt, nhỏ run giọng hỏi_Nó đi chưa?_Rồi!- Tiếng một chàng thanh hả?_Thiệt!Đến lúc này, hoàn hồn, nhỏ mới ngước nhìn xem cái người mà nãy giờ mình đeo như sam là ai thì hỡi ôi, đó là chồng nhỏ, Minh Thiện. Ngượng quá, nhỏ đẩy anh ra, chạy một mạch vào Thiện gọi, anh đã giữ được tay hổng quen mấy người!_Hổng quen mà ôm người ta vậy hả? Mất duyên người ta làm sao? Đền đi!_Đền gì hả?- Nhỏ quay mặt lại đối diện anh, phùng má giận ngờ Thiện đặt một nụ hôn lên đôi môi dỗi hờn đáng yêu đó! Nhỏ lặng người, cảm thấy tay chân mình thừa thãi. Cãm nhận sự lúng túng của vợ mình, Thiện thấy yêu chi lạ “ Bướng cho lắm thì vẫn chỉ là một cô bé khờ thôi nhóc ạ! “_Úi da!- Đưa tay xoa xoa chỗ môi vừa bị cắn, Thiện nhăn nhó- Chết anh rồi, kì này độc chết anh rồi!_Gì hả? Ý anh nói tui là…là rắn hay sao hả? Có độc là sao hả?_Hì hì, vợ anh chỉ là con nhím thôi, chưa đủ trình độ làm rắn đâu!_Ai vợ anh?_Tự biết đi nhóc!_Tào lao! Tui không rãnh nói chuyện với mấy người! Úi!Kéo nhỏ ngã vào lòng mình, Thiện giữ nhỏ bằng đôi tay rắn chắc, anh mỉm cười_Còn giận anh hả?_Ai thèm giận người dưng! Buông tui ra!_Còn người dưng nữa là đừng có trách anh đó!_Anh làm gì tui?_Hun!_Ý, không có giỡn!- Nhỏ đỏ gay cả cho anh xin lỗi, không giận anh nữa nghe nhóc!- Thiện đổi giọng nghiêm- Hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi!_Tui không biết!_Ừ, thì bây giờ nói cho biết nè! Tại Mai tự dưng ôm hôn anh chứ bộ!_Hứ, ai biết được!_Thề luôn đó!_Thiệt hông?_Thiệt!- Thiện cười- Mai xin chuyển công tác rồi!_Tại sao?- Nhỏ ngạc ây sợ?_Sợ gì?_Sợ em ghen cái em trả thù cô ấy giống như lúc nãy em đánh con mực ấy!_A…anh chọc em hả? Chọc nè! Chọc nè!_Á không có!Thiện nhanh chân phóng đi. Gì chứ chiêu “cắn” của nhỏ kinh lắm. Họ rượt nhau chạy khắp sân. Tiếng cười vang vọng giữa buổi trưa là hơn một năm về làm vợ anh, đến hôm nay thì hạnh phúc đã mỉm cười với họ. Nhẹ nhàng và bình dị như cơn gió ngày em chợt hỏiHạnh phúc là thứ chi?Anh mỉm cười khẽ nóiLà có em bên đờiHết
Nhỏ cứ nhấp nha nhấp nhổm, ngồi trong căn phòng thân quen của mình mà cứ tưởng như ngồi trên đống lửa. tự dưng nhỏ thấy ghét cái tính "anh hùng rơm " của mình qua đi mất. Phải chi không có nó thì bây giờ nhỏ đâu có dở khóc dở cười thế này. "Hay là trốn đi? "- cái ý nghĩ ấy bỗng phát sinh khi nhỏ nhìn thấy ô cửa sổ. "Leo tường "- chuyện không khó đối với một đứa nghịch nghợm như nhỏ nhưng hiện tại, trong cái bộ áo dài đỏ tươi này thì...Cái đầu óc tí teo của nhỏ hoạt động hết công suất "Trốn. Không trốn ". Trông nhỏ đến là khổ sở. Cuối cùng nhỏ cũng có quyết định "Vì tự do...phải trốn! "Sợi dây được thả xuống, hai tà áo dài cột sang hông. Lúc nãy định thay đồ, nhưng bây giờ thì coi bộ không kịp nên nhỏ đánh liều...leo đại. Thế là "Kế hoạch chạy trốn " bắt đầu, nhỏ leo một cách thành thục mặc dù bức tường trơn như bôi mỡ. Được "nửa đường " thì..._Đi đâu đó nhóc ?Tiếng nói quen thuộc làm nhỏ giật thót, trợn tròn mắt nhìn người đứng phía dưới, nhỏ cười méo xệch_Anh hai! Em định tập thể dục ý mà!_Vậy hả?- Hoàng anh trai nhỏ nhướng nhướng mắt- Thế có mệt không em?_Dạ...dạ...mệt!_Thôi đi! Anh biết tỏng em rồi! Trốn chứ gì?_Em...em đâu có đâu !- Nhỏ lắp ai chứ đừng lừa anh! Leo lên đi! Đàng trai sắp đến rồi, để họ trông thấy thì... dị lắm!- Hoàng kéo dài giọng trêu biết rồi!Nhìn thấy cái bộ mặt cậng câng cùng giọng cười của Hoàng mà nhỏ muốn "lộn ruột ". Ước gì bây giờ nhỏ có thể tống vào cái bộ mặt đáng ghét đó một cú đấm thì mới hả dạ được. Trách người rồi lại tự trách mình "Tiểu Phong ơi là Tiểu Phong, mày anh hùng mần chi cho tao khổ vầy nè? "Lên đến phòng, vừa thở hổn hển vì mệt và tức, nhỏ vừa nhớ đến cái buổi chiều định mệnh ấy...*********************************Buổi chiều hôm ấy..._Ba má ơi! Nội ơi! Con về rồi nè!Nhỏ chạy ùa vào nhà, trên tay ôm trái dưa hấu dài, miệng thì cười toe toét_Con mới xí được nè!- Vừa nói nhỏ vừa chìa trái dưa hấu ánh mắt đổ dồn về phía nhỏ. "Trời đất! Sao nhiều người quá zậy ? ". Nhỏ có cảm giác như các cơ trên mặt mình đều hóa gái con đứa gì vô ý hết sức- Mẹ nhỏ khẽ mắng- Con không thấy nhà mình có khách sao?_Dạ con...xin lỗi ạ!- Nhỏ cúi đầu lí là nhiều người nhưng thực chất là ngoài ba má và nội nhỏ thì chỉ có thêm hai người nữa. Đó là một người phụ nữ trạc tuổi má nhỏ, có thể lớn hơn một tí, ở bà toát lên sự cao sang quyền quý nhưng khuôn mặt phúc hậu của bà lại tạo cho người ta cái cảm giác gần gũi, dường như xóa đi lằn ranh giai cấp. Kế bà là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi gì đó. Trông nó có vẻ ương ngạnh, điểm này thì giống nhỏ lắm đây. Nhỏ mỉm cười với cái phát hiện "lí thú " của mình. Tiếng người phụ nữ vang lên_Con là Tiểu Phong ? Bà nhẹ kéo nhỏ lại gần_Dạ !_Chào bác Quang đi con! - bà nội nhỏ nói_Dạ con chào bác !_Ừ, chào con! Ngồi xuống đấy đi con! - Bà mỉm cười - Con năm nay mười tám phải không?_Dạ, con vừa mới tốt nghiệp! Con tốt nghiệp loại giỏi đó bác!Nhỏ cười hì hì, nhưng chợt nhận ra mình hơi quá đà, nói đúng hơn là bị hố. Nhỏ im bặt. "Ai đời trước người lạ mà không khiêm tốn chút nào"_Con thú vị thật đấy! - Bà Quang bật cười - Ta thích con lắm!Nhỏ nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu "Lạ thật! Bác ấy có sở thích ngộ ghê"_Phong này! - Tiếng bà nội vang lên kéo nhỏ về thực tại - Bác Quang đây là con một người bạn thân của bà. Nay bác ấy sang đây là để xin hỏi cưới con cho con trai bác ấy đấy. nội đã đồng ý rồi, con lo chuẩn bị đi!Nội nói một hơi mà nhỏ nghe lùng bùng lỗ tai. Nào là "bạn thân" rồi "hỏi cưới" rồi... nhỏ trấn tĩnh, sắp xếp lại các dữ kiện, bỗng nhỏ bật dậy khỏi ghế lắp bắp_Trời đất! Gả con? Nội đồng ý là sao hả nội?_Tức là em sắp lên xe bông chứ sao?Vừa nói, Hoàng vừa bước vào nhà với một nụ cười hết sức là "đáng ghét"_Anh...Hoàng lễ phép chào mọi người rồi bước lên lầu, miệng vu vơ hát"Mai em theo chồngVầng trăng xin gửi lại..."_Anh sẽ chết với em! - Ném cho Hoàng ánh mắt hình viên đạn, sà vào lòng bà nội, nhỏ bắt đầu thút thít -Nội ơi, con còn nhỏ mà nội, con không muốn lấy chồng đâu..huhu.. con muốn ở nhà phụng dưỡng nội với ba má thôi.. huhu..._Con không phải năn nỉ nữa! Nội đã quyết rồi!Nhỏ càng khóc to hơn, cố ép cho nước mắt chảy ra. Tự dưng bắt đi lấy chồng? Đó giờ nhỏ chỉ biết ăn, học và rủ anh Hoàng đi quậy phá khắp nơi chứ nào biết có chồng con là cái chi đâu. Giờ bỗng đâu lòi ra "chồng", hổng shock mới xin lỗi! -Bà Quang lên tiếng- Xem như là bác xin con có được không?Nhỏ nhìn sững bà, trông mặt bà buồn thảm quá. Nó làm cho trái tim nhỏ rung ring. "Không! Không! Khổ nhục kế đó! Bình tĩnh! Không được sập bẫy!" - Nhỏ tự nói với mình như thế. Giọng bà Quang lại vang lên_Bác biết là con trai bác không xứng với con. Nó có vợ, vợ nó mất để lại một đứa con. Nó lại lớn hơn con những mười tuổi thì quá thiệt thòi cho con. - Bà im lặng vài phút để quan sát diễn biến trên khuôn mặt nhỏ khi nhỏ tròn mắt nhìn thằng bé cạnh bà- Nhưng tội lắm con ah. Vợ mất, nó thay đổi hoàn toàn, chỉ biết vùi đầu vào làm việc, chẳng màng đến ai, lại thêm cái bản tính lạnh lùng nữa. Tội nhất là cháu của bà, Minh Kỳ!- Đẩy thằng bé đến trước mặt nhỏ, bà nói trong nghẹn ngào- Mẹ mất, ba lại không quan tâm, nó khóc suốt ngày, không nghe lời ai cả. Bà buồn lòng lắm!Như để chứng minh cho lời bà, thằng nhóc òa khóc trước mặt nhỏ. Chắc là nó tủi thân ghê lắm! Nhỏ thấy trái tim hào hiệp của mình nhảy lung tung. Thôi chết rồi, kiểu này chắc nhỏ không còn sức lực mà từ chối đừng từ chối nha chị, chị về làm mẹ em đi mà! Em thích có mẹ lắm!- Minh Kỳ tấm tức khóc- Mẹ!!!Đúng là chiêu nước mắt của thằng bé cực kỳ hữu hiệu. Ý chí nhỏ chạy đâu mất tiêu, thế là nhỏ gật đầu, một cách vô là chị đồng ý rồi nhá!- Minh Kỳ reo cám ơn con nhiều lắm!- Bà Quang cười hồn hậu- Ta sẽ sớm tổ chức đám cưới. Cưới vợ phải cưới liền tay mà!Nhỏ không biết mình làm gì nữa. Giờ đầu óc nhỏ trống rỗng. Trời ạ! Nhỏ vừa đồng ý cái gì thế nhỉ?Nhìn mọi người cười vui vẻ bàn chuyện đám cưới mà lòng nhỏ héo hon. Thôi thế là hết! "Ách giữa đàng lại mang vào cổ " thì còn kêu ca gì nữa!**************************_Đàng trai đến rồi!Tiếng hô kéo nhỏ về hiện thực. Hiện thực là nhỏ chuẩn bị lên xe bông trong khi còn đi học. Hic! Vậy là chuẩn bị xong chưa nhóc ?- Hằng bạn thân của nhỏ bước vào- Hahaha lấy chồng mà cái mặt bí xị zậy ?_Mày có tin là tao quánh cho răng môi đi chơi hết luôn hông?- Nhỏ trừng đừng có hù tao nha! Từ nay mày khỏi ăn hiếp tao nữa rồi! Chồng mày sẽ trị mày!- Nói đến đây Hằng ôm bụng cười- ÔI tưởng tượng cái cảnh Đông Phương Tiểu Phong bị chồng ăn hiếp tao mắc cười quá đi mất! Ôi còn gì là nữ hiệp nữa!Nhỏ vơ lấy cái gối chọi thẳng vào Hằng. Nó vừa né vừa tiếp tục cười. Lúc này nhỏ thấy nó giống yêu tinh hơn là bạn nhỏ. Quắc mắc nhìn nó, nhỏ nghiến răng_Mày có im đi không hả?Thấy nhỏ có vẻ giận, Hằng thôi cười, nó nói_Thôi đi ra ngoài với tao, chuẩn bị tới giờ lành ồi kà!Nhỏ vẫn ngồi ìm trên giường, lấy đi động và gọi trong khi Hằng chẳng hiểu mô tê gì hết. Khoảng hai phút sau thì ba đứa con gái nữa chạy lên phòng nhỏ. Thanh Vân, Tuyết Cầm, Mỹ Phượng, thế là đủ. Nhỏ mỉm cười trong khi bốn nhỏ bạn còn ngơ tụi này lên đây chi zậy Phong?- Vân lên tiếng nhờ tụi bây vài chuyện, được không?_Uhm nói đi. Tụi này giúp cho!- Phượng cười- Xem như tiễn bạn theo chồng!_Cũng được!- Nhỏ không giận mà vẫn tiếp tục cười- Thế nãy giờ bốn người thấy mặt chú rể chưa?_Chưa!- Cả bốn đồng mày muốn cái chi thì nói mau!- Hằng nhăn nhó- Đừng có bày trò đó nha!Nhỏ mở tủ, lôi ra bốn bộ đồ y chang nhau và y chang đồ của nhỏ, thảy chúng về phía mấy nhỏ bạn, nói_ Giúp tao thì vào thay đồ ra đi!_Mày định..._Yes!- Chưa để Cầm nói hết câu, nhỏ đã gật đầu- Nếu hắn với ta có duyên thì sẽ nhận ra ta! Còn không thì..._Thì sao?- Hằng nóng khỏi cưới!- Nhỏ nhún vai mà..._Không có nhưng gì hết! Bây giờ một là tụi bây giúp tao, hai là dẹp hết!Thở dài trước sự nghịch ngợm cùng cá tính ương bướng của nhỏ, bốn cô bạn lục đục kéo vào phòng thay đồ. Thôi thì mặc cho số phận zậy. Duyên của em thì sẽ là duyên của em bây giờ sẽ là sự xuất hiện của cô dâu!- Hoàng hô tiếng hô đó, Hoàng im bặt, nhơ ngác nhìn. Mọi người cũng như Hoàng, tròn mắt nhìn năm cô gái vận áo cô dâu giống hệt nhau đang bước ra. Được vài phút, Hoàng lắp bắp_Cái quái gì thế này?_Nếu muốn được vợ, chú rể phải tìm đúng cô dâu thôi!- Cả năm cô cùng đồng người lúc đầu còn ngơ ngác, bây giờ thì ôm bụng cười, đặc biệt là lũ bạn cùng lớp nhỏ. Ai cũng lắc đầu bó tay trước sự nghịch ngợm của "cơn gió nhỏ". Xem như là thử thách của chú rể Thiện, chú rể của ngày hôm nay. Anh vốn dĩ không quan tâm lắm trước cuộc hôn nhân này bởi lẽ lòng anh đã nguội lạnh từ ngày Quế Phương , vợ quá cố của anh, qua đời. Anh nghe theo lời mẹ chỉ vì muốn làm vừa long bà và cho Minh Kỳ một người mẹ mà thôi. Đừng trước năm cô gái ăn bận giống nhau, nét đẹp cũng kẻ tám lạng người nửa cân, bất chợt anh bật cười. Không ngờ mẹ anh chọn một cô con dâu lém lĩnh, trẻ con như thế. Còn bày trò làm khó một lượt năm cô, anh chú ý nhất là con bé đứng góc phải, ngoài bìa. Trông nó là trẻ con nhất đám, cái miệng vênh lên như thách thức anh vậy đó. Sao mà nó giống con nhím thế nhỉ? Được một lúc, anh bước lại kéo nó ra, chắc chắn là nó rùi, anh nghĩ vậy bởi cái mặt con bé tinh nghịch ghê người "ồ" lên một tiếng ngạc nhiên rồi bật cười. Duyên em thì sẽ là của em thôi. Riêng về phần nhỏ, vẫn còn đang ngạc nhiên hết sức. Không hiểu vì đâu mà hắn ta "bắt " được nhỏ. Phen này thì dù muốn dù không cũng phải theo chồng. Khổ hết sức!Đang rầu thúi ruột mà nhìn thấy cái nụ cười giễu cợt của anh Hoàng, nhỏ ghét dễ sợ. Nhỏ ngẩng mặt lên, ném lại cho Hoàng anh mắt thách thức " Xí!Thua keo này ta bày keo khác! Lo gì? "Thế là, nhỏ có chồng!
Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả candy Thể loại Teen Nguồn Trạng thái Full Chương cuối Một ngày em chợt hỏi Hạnh phúc là thứ chi? Anh mỉm cười khẽ nói Là có em bên đờiGiới thiệu truyện Truyện Cô Vợ Nhí Đáng Yêu của tác giả Candy thuộc thể loại truyện teen, mang yếu tố nhẹ nhàng nhưng thấm đậm tình cảm gia Phong mới 18 tuổi là cô một bé ngây thơ hồn nhiên nhưng đã bị gia đình bắt lấy chồng nhưng người chồng lớn 10 tuổi đã có một người vợ và cậu con trai. Nàng không chấp nhận cuộc hôn nhân này vì nàng muốn học tiếp theo đuổi ước mơ của nàng sẽ làm gì và cuộc hôn nhân sẽ đi tới đâu? Mời các bạn theo dõi để biết kết thúc như thế Ebook Cô Vợ Nhí Đáng Yêu – candy FullEbook Cô Vợ Nhí Đáng Yêu – candy – Full Epub – FullEbook Cô Vợ Nhí Đáng Yêu – candy – Full Prc/Mobi – FullEbook Cô Vợ Nhí Đáng Yêu – candy – Full Pdf – Full
truyện cô vợ nhí đáng yêu